Bài dự thi Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường - Phạm Thị Thu Ngân
Bạn đang xem tài liệu "Bài dự thi Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường - Phạm Thị Thu Ngân", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên.
Tóm tắt nội dung tài liệu: Bài dự thi Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường - Phạm Thị Thu Ngân

BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO BÀI DỰ THI VIẾT “NHỮNG KỶ NIỆM SÂU SẮC VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG” NĂM 2022 1. Thông tin về tác giả - Họ và tên: Phạm Thị Thu Ngân - Lớp: 11A4 - Trường: THPT A Hải Hậu - Địa chỉ: xóm 1, Xuân Ninh, Xuân Trường, Nam Định 2. Thông tin về thầy/cô giáo được viết đến trong bài thi - Họ và tên: Phạm Thị Cẩm Vân - Địa chỉ công tác: Trường THPT A Hải Hậu - Địa chỉ: TP Tam Điệp - Ninh Bình Hải hậu, ngày 10 tháng 10 năm 2022 Mái trường THPT A và cô giáo dạy Ngữ Văn “Một đời người - một dòng sông Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ”. “Muốn qua sông thì phải lụy đò” “Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đưa bao người Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương”. Trích “Người lái đò” Mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có những người thầy, người cô dẫn lối? Mấy ai trưởng thành mà không trải qua những tháng ngày học sinh? Liệu có mấy ai không yêu quý mái trường - ngôi nhà thân yêu mà ta gắn bó suốt bao năm trời? Nơi mà thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó thân thiết, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ, hồn nhiên nhất của đời người, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm khó phai mờ theo năm tháng. Suốt những năm tháng ấy, tôi - một cô học trò nhỏ bé đã đi qua một chặng đường dài học tập, đã có vô vàn, vô vàn những hồi ức đáng quý về thầy cô, về mái trường và bạn bè yêu quý. Có lẽ đây sẽ là những kỉ niệm vô giá trong cuộc đời của tôi, kỉ niệm gắn liền với mái trường THPT A Hải Hậu đáng quý, với những giáo viên hết mực yêu trò yêu nghề, với lũ bạn nghịch ngợm nhưng đầy tình cảm. Thời gian trôi qua nhanh lắm, mới ngày nào tôi còn là đứa bé nhõng nhẽo, khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu cắp sách tới trường, ấy vậy mà nhanh thật đấy, giờ đây tôi đã trở thành học sinh lớp 11, trở thành một cô thiếu nữ tự tin, năng động. Thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, nó cứ thế đi qua mà không chờ bất kì một ai và suốt khoảng thời gian ấy, tôi đã trở nên vô cùng gắn bó với mái trường với thầy cô và bạn bè. Tôi bất chợt nhớ lại những năm tháng cấp 2, những ngày tháng khi mà tôi còn là học sinh lớp 9. Ngày đó với tôi, THPT A Hải Hậu là một thứ gì đó vô cùng xa vời, là ước mơ lớn nhất không chỉ của tôi mà của biết bao người khác. Có lẽ ấn tượng đầu tiên của tôi về ngôi trường này là chiếc cổng lớn, sân trường rộng mênh mông cùng tòa nhà A đẹp đẽ. Biết bao lần đứng trước cổng trường, tôi đã thấy một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Thật sự, trước khi thành học sinh trường THPT A Hải Hậu, tôi đã dành tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này, đó có lẽ là động lực to lớn nhất giúp tôi cố gắng trong quá trình ôn thi cấp 3. Và rồi sau những tháng ngày ôn tập không ngừng nghỉ, quên ăn quên ngủ, sau những cố gắng không quản ngày tháng, sau những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt khi quá mệt mỏi, tôi như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung rộng lớn ấy. Tôi nhớ ngày hôm đó, cái ngày khi đã biết điểm chuẩn, tôi đã òa khóc, chui vào lòng bố mẹ mà khóc, hệt như một đứa trẻ nhỏ, khóc vì không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ, không uổng công những đêm khuya bố mẹ cùng tôi thức đêm cùng tôi trải qua giai đoạn khó khan nhất, khóc vì tôi đã làm rất tốt, vì đã hoàn thành được ước mơ lớn nhất của tôi khi ấy, khóc trong niềm vui sướng và sự hi vọng về ngôi trường rộng lớn kia. Có thể tôi đã quá lan man nhưng kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường nhưng nó là điều đi theo ta tới suốt cuộc đời, sao mà ta có thể quên được. Kỉ niệm của tôi với ngôi trường này nhiều lắm, sao có thể kể hết được, có lẽ khoảng thời gian gắn bó với ngôi trường trong thời thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn khoảng thời gian ở nhà. Nơi này gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Tôi nhớ những buổi học đầu tiên của lớp 10 là những buổi học tôi mang trong mình đầy tiếc nuối khi bản thân không được đến lớp học trực tiếp, mà phải tương tác với thầy cô, bạn bè qua máy tính vì dịch COVID - 19 bùng phát. Đó có lẽ là khoảng thời gian khó khăn với tôi bởi học online khiến việc tương tác giữa học sinh không được thuận tiện. Tôi nhớ những ngày đầu được tới lớp học trực tiếp, tôi lơ ngơ cố gắng bắt chuyện và làm quen với bạn mới, tôi cảm thấy bất lực khi khoảng thời gian học online tôi không tập trung, tôi tự trách vì bản thân quá tự mãn khi đậu được vào ngôi trường chất lượng cao này để rồi kết quả thi giữa kì 1 của tôi vô cùng thấp. Đó là cú sốc đầu của tôi khi chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường THPT. Thời học sinh mà, không có những trận cãi vã, hiểu lầm nhau thì đâu còn gì thú vị đâu. Đã không ít lần tôi đã vướng vào trận cãi vã cùng các bạn trong lớp, giận nhau có, tủi thân có, nhưng rồi khi chúng tôi bỏ đi cái tôi của bản thân mình, nó lại thành kỉ niệm đẹp đẽ, là câu chuyện khi mà nhớ lại, chúng tôi liền phá lên cười. Buồn là thế nhưng tôi cũng có rất rất nhiều những kỉ niệm vui vẻ cùng bạn bè. Nào là cùng nhau trực tuần tới mức mệt nhoài, những ngày rét run phải đi học sớm, nào là những ngày trời mưa tôi cùng con bạn tắm mưa về nhà vì quên không mang áo mưa Đâu đây khắp các hành lang ngõ ngách của trường không khác gì mê cung, có đôi lần tôi cùng bạn chạy lạc khắp trường. Trường tôi rộng lắm, nó vốn là công trình được xây dựng bởi thực dân Pháp vì vậy từ tòa nhà này có thể sang tòa nhà khác mà không cần xuống sân nên với tôi mà nói, đi khắp các hành lang, các phòng học là điều vô cùng thích thú. Những hàng cây cao lớn trên sân trường, những bồn hoa đầy đẹp đẽ, đó là nơi tôi cùng bạn tránh nắng, ngồi hóng mát, cùng nhau “buôn dưa lê bán dưa chuột” rồi cười khúc khích Tôi đã có thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây. Đâu phải chỉ có mỗi bạn bè và mái trường này, tôi nhớ lắm những kỉ niệm với thầy cô đáng kính của tôi. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với từng lứa học sinh của mình. Làm sao ta có thể lớn lên, trưởng thành mà không có thầy cô dìu dắt được chứ. Thầy cô là kim chỉ nam, là ngọn hải đăng sáng rực giúp tôi tìm thấy hướng đi khi lầm đường lạc lối. Thầy cô chính là người nhóm lên ngọn lửa đam mê trong chúng tôi, là người truyền lửa khiến đam mê ấy thêm rực cháy, là người giữ lửa để những ước mơ của chúng tôi không bao giờ vụt tắt. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say vẫn luôn văng vẳng bên tai tôi, quen thuộc, thân thương tới mức khiến tôi cảm thấy thiếu vắng trong những đợt nghỉ dài. Rồi là những nụ cười khi thấy học sinh đạt thành tích tốt, nụ cười đầy sự bất lực nhưng đầy tình yêu thương khi lũ học sinh bọn tôi bày trò nghịch ngợm, khi chúng tôi “đu trend” trên mạng nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc khi thấy những đứa bé ngày xưa ngày càng trưởng thành. Rồi là những cái nhăn mày, vẻ mặt không vui khi thấy chúng tôi làm sai chuyện gì hoặc điểm thấp, có lẽ vì những điều đó mà nếp nhăn trên khuôn mặt người cha, người mẹ thứ hai này của chúng tôi càng thêm nhiều. Thầy cô vẫn đứng ở nơi sân trường ấy, dõi theo từng bước chúng tôi chập chững bước vào đời, vẫn khi trời mưa rơi, vẫn là những chiếc áo phủ đầy bụi phần ấy, thầy cô vẫn đi buồn vui lặng lẽ. “Dù năm tháng vô tình trôi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, soi bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy ” Lời bài hát ấy đã thay tôi và tất cả học sinh nói lên những điều cần nói . Và có lẽ, để tôi trở thành cô nhóc năng động, tự tin như ngày hôm nay, không thể không nhắc tới người cô mà tôi kính trọng nhất, người cô đã dìu dắt tôi suốt những ngày tháng lớp 10 bỡ ngỡ. Cô, một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết, tên cô là Cẩm Vân, một cái tên nghe vô cùng kiêu, vô cùng đẹp đẽ đối với tôi. Cô được phân làm giáo viên dạy môn Ngữ Văn của chúng tôi năm lớp 10. Có thể nói cô chính là giáo viên xinh đẹp nhất trong lòng tôi. Có lẽ vì còn khá trẻ nên cô ăn mặc vô cùng năng động, thời thượng, rất hợp với sở thích của lũ trẻ chúng tôi, vì thế mà lớp tôi và cô càng thân thiết hơn. Cô không ép chúng tôi học quá nhiều, thường xuyên cho chúng tôi nghỉ giải lao khi viết xong một phần kiến thức dài, cô không bắt chúng tôi phải học thuộc như những giáo viên khác, vì lẽ đó mà đám học trò lười biếng chúng tôi thường kì kèo đùa vui kêu mệt để có thêm thời gian nghỉ ngơi trong tiết cô. Cô thường dạy chúng tôi cách phân tích, làm bài thế nào để được điểm cao. Cô cũng thường hay kể cho chúng tôi những câu chuyện đầy thú vị trong những tiết học dài, lâu lâu cô còn cùng với bọn tôi “tám chuyện” về mọi thứ trên đời, từ những kỉ niệm thời học sinh sinh viên cho tới việc vì sao cô lại bén duyên với nghề nhà giáo, có đôi lúc, đám học sinh A4 chúng tôi kiếm chuyện để cùng cô buôn, tám cho tới khi gần hết tiết cô mới giật mình nhớ ra để rồi nhanh nhanh chóng chóng giảng bài cho chúng tôi. Điều đó làm cô trở thành người bạn, người chị trong mắt chúng tôi. Và chính cô đã giúp tôi thoát khỏi sự tự ti, sự chán ghét môn Ngữ Văn ngày trước. Cô đã nói với tôi rằng bài Văn của tôi rất hay, rất đầy đủ và vô cùng sáng tạo. Cô cho tôi biết rằng bản thân tôi cũng có năng khiếu về môn Văn. Tôi nhớ, ngay từ khi tôi học lớp 1, một giáo viên đã nói rằng tôi viết văn rất hay, điều đó khiến tôi chịu nhiều áp lực khi càng lên cao, các cô đều nghĩ rằng tôi có thiên phú trong bộ môn ấy, liên tục đặt kì vọng vào tôi, đề cử tôi tham gia vào các cuộc thi Ngữ Văn. Thú thật, khi tôi đọc bài văn tôi viết, tôi cảm thấy nó vô cùng nhàm chán, chẳng có gì đặc sắc, lời lẽ lủng củng, một bài văn đầy sự nhạt nhẽo, không có cảm xúc và khi nhìn bài văn của đám bạn cùng lớp, tôi thấy những bài đó hay vô cùng, từ cách sử dụng từ ngữ cho tới những cách ví von, chúng đều rất sinh động, chứa đựng rất nhiều cảm xúc và mỗi bài đều mang một giọng văn riêng. Từ đó, sự tự ti trong tôi càng dâng cao, tôi càng trở nên ghét môn Ngữ Văn, những bài Văn của tôi đều là viết cho có, ôn thi cấp 3 tôi cũng chỉ cố học thuộc. Thế nhưng rồi, những lời động viên, khen ngợi của cô, những nét bút đỏ gạch chân chỉ ra sự sáng tạo, chỉ ra những câu văn hay của cô đã giúp tôi thoát ra khỏi nỗi tự ti đó. Chính cô là người mạng tới cho tôi ngọn gió mới, thổi đi những điều tiêu cực, giúp tôi nhận ra được những điều thú vị khi học Văn. Có lẽ, đó là bước ngoặt lớn nhất trong thời học sinh của tôi, giúp tôi thoát khỏi cái bóng ma tâm lí đè nặng lên tôi suốt 9 năm trời. Có cô tôi mới có được như ngày hôm nay, có cô tôi mới có thể tự tin như bây giờ, cô là người mà tôi mãi mãi kính trọng, luôn luôn nhớ ơn. Thầy cô với những ước mơ cháy bỏng, luôn thực hiện trách nhiệm dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy ngày qua ngày trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, mái đầu phủ phấn với những sợi tóc đang bạc dần theo năm tháng, tôi lại cảm thấy buồn tới lạ. Có lẽ, chỉ sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, những kết quả học tập tốt mới có thể đền đáp được những gì mà thầy cô dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề nhà giáo. Tôi biết, thời gian trôi qua rất nhanh, 3 năm không phải ngắn cũng chẳng phải dài, cũng sẽ tới lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt, chia tay mái trường, thầy cô, mỗi đứa một phương tiến vào cuộc đời mới, bắt đầu hành trình mới, làm chủ cuộc sống của mình. Vì vậy, tôi rất trân quý quãng thời gian đẹp đẽ này. Với tôi, nó là gia tài, là kho báu, là tài sản vô giá mà khi trải qua rồi tôi không thể quay về được nữa. Ngày ngày tôi đều cố gắng tạo ra nhiều kỉ niệm nhất có thể, tiếp thu thật nhiều kiến thức, vui đùa với bạn bè để rồi khi thời gian qua đi, khi tôi đã trưởng thành, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối nào nữa. Với tôi mà nói, những bó hoa to, những món quà đắt tiền mua vội vã trong các của tiệm không thể sánh được những lời chúc từ tận đáy lòng, không thể bằng vài phút ngồi cùng thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới chạm đến được trái tim. Mong rằng những người lái đò tận tụy của tôi có một ngày 20/11 vui vẻ, sức khỏe dồi dào để có thể tiếp tục đưa những lứa học sinh tiếp theo đến bến bờ mới. Trường THPT Hải Hậu A, cảm ơn, xin được gửi lời cảm ơn thật nhiều tới nơi đây. Xin cảm ơn những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình đã dìu dắt em lên người. Xin cảm ơn những người bạn đáng quý đã đồng hành cùng tôi, cùng tôi trải qua vui buồn, cùng tôi đi hết thời thanh xuân tươi đẹp, cảm ơn vì đã viết lên những nét mực đẹp đẽ nhất trong đời tôi. Dù thời gian có trôi qua biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm mà tôi dành cho mái trường này cho thầy cô và bạn bè nơi đây vẫn sẽ luôn đong đầy và trọn vẹn. Một lần nữa gửi lời cảm ơn tới tất cả những điều tốt đẹp với tôi trong đời học sinh!
File đính kèm:
bai_du_thi_nhung_ky_niem_sau_sac_ve_thay_co_va_mai_truong_ph.docx